
Nguyễn Ngọc Hoa
&Châu Sandwiches & Food To Go
Từ một người làm chả giò bán cho học sinh trung học, bà Nguyễn Ngọc Hoa âm thầm góp nhặt từng đồng lo cho gia đình trong những ngày khốn khó khi vừa đặt chân đến San Diego năm 1979. Vài năm sau, bà Hoa mở được tiệm Á Châu Sandwiches & Food To Go chuyên bán thức ăn nhanh.
Tiệm bánh mì của bà Hoa ra đời như một minh chứng “không có gì làm khó được người phụ nữ Việt Nam tần tảo.” Như một thói quen, nhiều người ghé vào tiệm Á Châu Sandwiches & Food To Go mỗi buổi sáng đi làm. Đồng hương ủng hộ tiệm vì thức ăn ở đây hợp khẩu vị, làm cho họ có cảm giác như được thưởng thức những món ăn quen thuộc hồi còn ở quê nhà. Người bản xứ tìm đến vì hương vị thơm ngon, bổ dưỡng và tiện lợi.
Arriving in San Diego in 1979, Nguyễn Ngọc Hoa began by making and selling spring rolls to high school students, quietly saving every dollar to support her family during difficult times. A few years later, she opened Á Châu Sandwiches & Food To Go, offering quick, flavorful Vietnamese meals. Her journey is a testament to the resilience of Vietnamese women. For decades, her shop has become a daily stop for many—beloved by the Vietnamese community for its authentic flavors and by locals for its delicious, convenient food. Her story reflects quiet strength and a lasting contribution to cultural connection and identity.
Chủ tiệm Á Châu Sandwiches & Food To Go, sự hy sinh và những giọt nước mắt hạnh phúc
By VŨ ĐÌNH TRỌNG

Từ một người làm chả lụa, bà Nguyễn Ngọc Hoa âm thầm góp nhặt từng đồng lo cho gia đình trong những ngày khốn khó khi vừa đặt chân đến San Diego năm 1979. Vài năm sau, bà Hoa mở được tiệm Á Châu Sandwiches & Food To Go chuyên bán thức ăn nhanh.
Đồng hương ủng hộ tiệm vì thức ăn ở đây hợp khẩu vị, làm cho họ có cảm giác như được thưởng thức những món ăn quen thuộc hồi còn ở quê nhà, người bản xứ tìm đến vì hương vị thơm ngon, bổ dưỡng và tiện lợi.
Dù hiện nay có khá nhiều tiệm bánh mì hoạt động, nhưng tiệm Á Châu Sandwiches & Food To Go vẫn được nhiều người ghé vào mỗi buổi sáng đi làm, như một thói quen, khó lòng từ bỏ.
Có thể nói tiệm bánh mì Á Châu của gia đình bà Nguyễn Ngọc Hoa là một trong những tiệm lâu đời tại thành phố San Diego. Câu chuyện về sự hình thành và phát triển tiệm bánh mì này là một tấm gương về sự vượt khó của người phụ nữ Việt Nam trên đất Mỹ. Đó không chỉ là tấm gương, mà còn là nguồn động lực cho những người muốn gây dựng sự nghiệp bằng nghị lực.
Bà Hoa nhớ lại: “Tôi bắt đầu bằng nghề bán chả lụa cho mấy bạn học chung trường ESL, sau đó làm thêm nem chua, bỏ mối cho các chợ quanh vùng như chợ Minh Hương, chợ Viễn Đông... Nhờ bà con thương nên bán chả lụa đắt hàng lắm.”
Ký ức một lần nữa lại quay về với bà Hoa, ở đó có nhiều nỗi cơ cực, có cả hạnh phúc và đau khổ, nhưng với bà, những thước phim xưa cũ đó luôn nhắc bà một điều: Luôn sống cho xứng đáng với những gì bà nhận được ở cộng đồng này, nơi cưu mang và cho gia đình bà một cuộc sống tốt đẹp.
Gia đình bà Hoa là người Rạch Giá. Tự biết ba người con của bà sẽ không thể có tương lai dưới chế độ cộng sản, nên năm 1978, vợ chồng bà tổ chức mua tàu vượt biên, thay vì bỏ tiền mua chỗ. Bà không biết tổ chức vượt biên khó khăn như thế nào.
Bà kể: “Chúng tôi quyết định mua tàu tổ chức đi, ngoài gia đình tôi gồm vợ chồng và ba đứa con, tôi kêu gọi một số người thân, quen biết góp tiền mua chung. Xui một cái là tôi mua phải chiếc tàu đánh cá của tụi việt cộng chuyên gài bẫy người vượt biên. Mua xong rồi tôi mới biết, chiếc tàu đó đã bị gài mấy chuyến rồi, cứ đi là bị bắt. Mấy người hùn vốn biết chuyện, không chịu đi nữa và đòi tiền lại. Thế là tôi phải lo trả hết tiền cho họ, gia đình tôi phải ‘ôm’ chiếc tàu xui xẻo này. Vì chuyện này tôi phải để má tôi ở lại để lo trả tiền.”
Biết chiếc tàu đó luôn bị công an dòm ngó, bà Hoa vẫn lên kế hoạch vượt biển. Bà cho tài công đi đánh cá bình thường, và tìm cách cho công an biết một tháng sau sẽ tổ chức đi. Thế nhưng, chỉ một tuần sau, chiếc tàu lặng lẽ trở về rước khoảng 20 người rồi âm thầm rời bến vào một đêm Tháng Tám năm 1978, ngay tại Rạch Giá.
“Ơn Trời, chuyến đi đó rất suôn xẻ, chỉ hai ngày, hai đêm là đến được Mã Lai.” Bà Hoa nhớ lại.
Ở đảo chừng bảy tháng thì gia đình bà được phái đoàn Mỹ phỏng vấn, đến Tháng Tư năm 1979 thì được định cư tại Texas. Hai năm sau, bạn bè bà Hoa ở San Diego rủ bà qua bên này. Bà kể tiếp:
“Qua San Diego, bạn bè bảo tôi đi học ESL để dễ kiếm việc làm. Lúc đó khó khăn lắm, vừa đi học vừa đi làm nên khá chật vật, tôi mới nghĩ làm thêm chả lụa bán cho các bạn học chung lớp. Sau đó làm thêm nem chua, rồi bán cho một số chợ ở đây như chợ Minh Hương, Mekong, Viễn Đông...”
Điều bà Hoa không ngờ là thức ăn bà làm ra được đồng hương chiếu cố rất nhiều, ngày càng đắt hàng, làm không kịp bán. Thế rồi bà phải bỏ học, ở nhà làm chả lụa. Cuộc sống gia đình nhờ đó khá hơn, tuy bà vất vả hơn trước nhiều.
Cái giá của sự thành công
Sự thành công nào cũng phải trả giá. Đó như một quy luật tất yếu của cuộc sống, có thể là sự đánh đổi công sức, từ những ngày làm việc cực nhọc, quên bản thân, đến những đêm mất ngủ...
“Hồi mới qua Mỹ, cái thằng lớn này (bà chỉ tay vào anh Dũng, đang bán hàng cho khách) chỉ mới tám tuổi. Hai thằng em nó đứa bảy tuổi, đứa út năm tuổi. Tôi để ông chồng tôi đi học ESL, còn tôi ở nhà làm chả lụa. Mấy cha con cũng phụ tôi làm, tuy cực nhưng vui lắm,” Bà Hoa kể.
Ba năm sau, bà Hoa gom vốn liếng mở tiệm bánh mì tên Hoa. Tiệm mới, môi trường mới, nhưng nhờ ít tiệm bánh mì Việt Nam nên làm ăn cũng có đồng ra đồng vô. Bà kể tiếp:
“Lúc tôi mới mở tiệm, chỉ có tiệm bánh mì Ba Lẹ thôi, rồi sau này có thêm tiệm Cali Baguette và một số tiệm khác. Tuy ngày càng có nhiều tiệm bánh mì nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến thu nhập của tôi lắm, vì tôi tự làm lấy hầu hết mọi thứ, như thịt nguội, thịt nướng, giò lụa, pate, thịt gà, và nhiều thứ khác. Nhờ đó tạo cho bánh mì của tôi một hương vị riêng, mà khách hàng rất thích.”
Đó là bí quyết thành công của bà Hoa, ngoài ra, một bí quyết quan trọng khác mà bà luôn coi trọng đó là xem khách hàng như người nhà. Với cách nói chuyện thân tình, bà nhớ họ thích ăn gì, khẩu vị ra sao, để khi họ tới không cần nói nhiều nhưng vẫn nhận được một ổ bánh mì vưa miệng. bà chia sẻ:
“Hồi trước còn khỏe thì tự tay tôi làm hết mọi thứ, giờ giao cho Dũng (con trai lớn) lo tổ chức làm, tôi chỉ phụ thôi. Người ta mua nhiều nhất là chả lụa, chả giò, rồi đùi gà chiên, cánh gà rang muối. Người ta thích ăn bánh mì nhờ có pate thơm và thứ sauce riêng không ở đâu có. Nhờ đó mà bánh mì của tôi có hương vị đặc biệt, không chỉ thích hợp với người Việt, mà khách của tôi có nhiều sắc dân như Philippines, Mexico, thậm chí dân Mỹ cũng rất thích.”
Mở tiệm đầu tiên được hơn bốn năm thì bà đóng cửa, vì gia đình “lục đục”. Kể lại chuyện cũ, đôi mắt bà Hoa chợt đỏ hoe, hai hàng nước mắt cứ chực rơi xuống, nỗi buồn của bà dường như quay trở lại, dù nó đã ở trong lòng bà đã hơn ba mươi năm.
Đó cũng là cái giá mà bà phải trả cho sự thành công của mình: Hạnh phúc gia đình không còn nguyên vẹn.
Còn đó những giọt nước mắt...
Mất mát lớn nhất của bà Hoa là sự thay đổi của người chồng đã ăn ở với bà mấy chục năm. Tưởng khi kinh tế gia đình được ổn định sau bao năm vất vả, bà sẽ được hưởng trái ngọt bên chồng con, thì đúng lúc đó ông chồng bà thay lòng đổi dạ. Ông tìm cách rút tiền gia đình mang về Việt nam cho nhân tình trẻ, đẹp hơn người vợ tần tảo một nắng, hai sương. Sau bao lần cố gắng níu kéo, bà Hoa đành chấp nhận ly dị, để lại căn nhà cho người chồng bội bạc, rồi tự mình tiếp tục bươn chải nuôi ba đứa con.
Sau khi đóng cửa tiệm bánh mì đầu tiên, bà tìm cách mở tiệm Á Châu Sandwiches & Food To Go. Qua nhiều trở ngại, nhờ sự giúp đỡ của chủ đất, cuối cùng tiệm bánh mì hiện nay cũng được ra đời trong sự vui mừng của bốn mẹ con bà Hoa. Cuộc sống gia đình bà cũng dần ổn định, các con bà đều thành đạt, có gia đình như ý nguyện của chúng. Bà kể:
“Cũng may là Dũng, thằng con trai lớn của tôi giúp tôi trong coi tiệm từ đó tới nay. Cháu có vợ và năm đứa con, sống chung với tôi. Còn hai thằng kia có gia đình riêng và việc làm ổn định.
Anh Dũng, người gắn bó với bà Hoa trong việc điều hành và quản lý tiệm bánh mì hơn ba mươi năm qua cho biết, anh hiểu sự hy sinh vô bờ bến của mẹ anh, và anh chỉ cố gắng giúp để mẹ có thời gian nghỉ ngơi. Vợ anh cũng hiểu và thông cảm cho anh khi anh phải làm bảy ngày một tuần, và mỗi năm chỉ dành cho vợ con sáu ngày, ngay cả con anh cũng ra tiệm phụ bà Nội bán hàng mỗi cuối tuần, dù chúng không nói được tiếng Việt. Anh chia sẻ:
“Mẹ em dù bảy mươi bảy tuổi rồi nhưng vẫn tự lập lắm. Sáng nào cũng lái xe ra tiệm làm vài tiếng rồi mới chịu về nghỉ. Bà nói ở nhà buồn, với lại ra đây gặp khách hàng nói chuyện cho vui.”
Sau những mất mát và hy sinh trong cuộc đời, bà rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, và nghĩ đến quyết định năm xưa, bà cảm thấy mình đã quyết định đúng.
Bà nói: “Hồi còn trẻ sau khi ly dị, có một số người để ý đến tôi, đề nghị tôi bước thêm bước nữa, nhưng tôi từ chối hết. Tôi không muốn chia sẻ tình thương của tôi cho ai khác ngoài ba đứa con, tôi sợ nếu tôi lấy chồng, các con tôi lại chịu thiệt thòi. Thế nên mẹ con tôi sống đầm ấm cho đến giờ.”
Bà nở nụ cười nhẹ, trong khi đôi mắt vẫn còn ẩn chứa một giọt nước mắt. Cuộc đời bà hoàn toàn tận tụy vì gia đình, vì những đứa con yêu dấu, thì giờ đây, trái ngọt bà được hưởng cũng hoàn toàn xứng đáng. Thì như thế, giọt nước mắt đọng lại trong mắt bà Hoa, chỉ có thể là giọt nước mắt hạnh phúc.

A Taste of Home, A Legacy of Love
The Story of Á Châu Sandwiches & Food To Go, and the Remarkable Woman Who Built More Than a Business
By Vũ Đình Trọng
Tucked into a quiet corner of San Diego, surrounded by strip malls and busy thoroughfares, stands a modest but cherished establishment: Á Châu Sandwiches & Food To Go. For more than four decades, this humble shop has served more than just bánh mì—it has served as a beacon of resilience, a gathering place for generations, and a symbol of the enduring spirit of one extraordinary woman: Mrs. Nguyễn Ngọc Hoa.
When Mrs. Hoa arrived in the United States as a refugee in 1979, she had little more than determination and the love of her family. Originally from Rạch Giá, Vietnam, she and her husband knew their children had no future under the communist regime. In 1978, they made the bold decision to flee by sea—organizing their own escape rather than paying for passage.
Unknowingly, they purchased a fishing boat that had previously been used by the Việt Cộng to entrap fleeing refugees. When others backed out upon discovering the risk, Mrs. Hoa’s family bore the burden alone. “We had no choice but to move forward,” she recalls. “I even had to leave my mother behind to settle the debts.”
Clever and courageous, she devised a plan: her crew pretended to fish for weeks, drawing attention away from the boat. Then, one quiet August night in 1978, around 20 people boarded and set sail from Rạch Giá.
“By the grace of God, the trip was smooth,” Mrs. Hoa recalls. “In just two days and two nights, we reached Malaysia.”
Seven months later, her family was accepted for resettlement in the United States. They arrived in Texas in April 1979, and soon moved to San Diego—where a new life began.
At first, Mrs. Hoa juggled ESL classes and odd jobs. But with limited time and growing needs, she returned to what she knew best: cooking.
“I started by selling chả lụa to my classmates,” she says. “Then I made nem chua and delivered it to Vietnamese markets like Minh Hương and Viễn Đông. People loved it—it sold out fast.”
Soon, demand overwhelmed her small operation. She left school to focus full-time on her food business. It was exhausting work, but the family began to lift itself out of poverty—one roll, one order, one day at a time.
“When we first arrived, my oldest son Dũng was only eight,” she recalls. “His brothers were seven and five. I worked at home while my husband went to ESL classes. My sons helped me—it was hard work, but we were together. We made it fun.”
Three years later, she opened her first bánh mì shop, simply named “Hoa.” With few Vietnamese sandwich shops around at the time, she quickly gained a loyal following. Her secret? She made everything from scratch—cold cuts, grilled meats, pâté, sauces—all infused with flavor, care, and tradition.
More than the food, it was the way she treated customers that set her apart.
“I always remembered what they liked,” she says. “When they came in, they didn’t even have to ask—I already knew what to make.”
Favorites included chả lụa, spring rolls, fried chicken drumsticks, and her signature pâté—a flavor that attracted not just Vietnamese customers, but also Filipino, Mexican, and American patrons.
But success came with sacrifice. After four years, personal heartbreak forced her to close the shop. Her voice trembles when she recounts that time.
Her greatest pain came not from business, but from betrayal. Just when the family was finding its footing, her husband sent money back to Vietnam to support a younger woman. Despite her efforts to keep the family together, she eventually chose to divorce, giving up her home to start over with her children.
With help from a kind landlord, Mrs. Hoa opened Á Châu Sandwiches & Food To Go—a new beginning fueled by resilience and love. Over time, her family found stability again. Her sons grew up, built lives of their own, and helped realize the future she once only dreamed of.
“Dũng, my oldest, has helped me run the shop ever since,” she says. “He lives with me now, with his wife and five children. My two other sons also have good jobs and families of their own.”
Dũng has worked beside his mother for more than 30 years. He understands, more than anyone, the depth of her sacrifices.
“She’s 77 now, but still incredibly independent,” he says. “Every morning, she drives herself to the shop, works for a few hours, and then goes home. She says it’s too quiet at home—she loves talking to our customers.”
Even the grandchildren pitch in on weekends, despite not speaking fluent Vietnamese. It’s a family business in the truest sense—built on tradition, love, and devotion.
Now, looking back on her life, Mrs. Hoa has no regrets.
“After the divorce, people asked if I would remarry,” she says. “But I turned them all down. My love belonged to my children. I didn’t want to divide it. We built a warm, peaceful life together—and I’ve never looked back.”
She smiles gently. Her eyes glisten—not with sorrow, but with the quiet glow of fulfillment.
Her life is a living testament to resilience, generosity, and maternal love. Every sacrifice, every tear, every challenge has led her to this moment—a life well lived, a family that thrives, and a community that honors her.
And now, the tears that remain? They are not of pain, but of pride. The pride of a woman who gave everything—and received something far greater in return.